
Luận điệu xét lại, lật sử về bản chất cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và giành độc lập của Việt Nam
Trong những năm gần đây, cùng với sự phát triển của truyền thông đa phương tiện và mạng xã hội, xuất hiện nhiều quan điểm mang tính xét lại, xuyên tạc, thậm chí phủ nhận bản chất chính nghĩa và giá trị lịch sử của các cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc của nhân dân Việt Nam. Các luận điệu này thường xoay quanh việc bôi nhọ động cơ của cuộc đấu tranh, hạ thấp vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, hoặc cho rằng độc lập dân tộc là “một sự lựa chọn sai lầm” so với con đường cộng tác với thực dân, đế quốc. Những quan điểm như vậy cần được phân tích, phản bác trên cơ sở khoa học lịch sử.
Ngay từ giữa thế kỷ XIX, khi thực dân Pháp nổ súng xâm lược (1858), nhân dân Việt Nam đã kiên quyết đứng lên kháng cự. Từ phong trào Cần Vương, khởi nghĩa Yên Thế cho đến Xô Viết Nghệ Tĩnh, rồi các cuộc vận động cách mạng 1930–1945, mục tiêu xuyên suốt của dân tộc là độc lập dân tộc và quyền làm chủ đất nước. Đây là khát vọng tự nhiên, chính đáng của mọi dân tộc bị áp bức, được luật pháp quốc tế và Hiến chương Liên hợp quốc thừa nhận.
Sự ra đời của Đảng Cộng sản Việt Nam (1930) đã kết hợp nhuần nhuyễn chủ nghĩa yêu nước với lý luận cách mạng vô sản, đặt phong trào giải phóng dân tộc vào quỹ đạo cách mạng đúng đắn. Đảng đã lãnh đạo nhân dân Việt Nam đi đến thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám 1945, tiếp đến là chiến thắng Điện Biên Phủ 1954 và đại thắng mùa Xuân 1975.
** Luận điệu xét lại và sự phi lý **
Các quan điểm xét lại, lật sử thường đưa ra ba dạng chính:
- Thứ nhất, cho rằng kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ là “nội chiến ý thức hệ”, không phải chiến tranh giải phóng dân tộc.
- Thứ hai, cho rằng nhân dân Việt Nam “được lợi nhiều hơn nếu hợp tác với thực dân, đế quốc”, và cuộc kháng chiến chỉ gây ra “tổn thất vô nghĩa”.
- Thứ ba, cố tình phủ nhận vai trò lãnh đạo quyết định của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, coi thắng lợi chỉ là “sự may mắn lịch sử” hoặc “tác động quốc tế”.
** Những luận điệu này phi lý ở chỗ: **
- Nếu là “nội chiến ý thức hệ”, tại sao hàng triệu người dân từ Bắc đến Nam, bất kể giai cấp, tôn giáo, đều chung mục tiêu đánh đuổi ngoại xâm, giành lại đất nước thống nhất?
- Nếu hợp tác với thực dân, đế quốc là “có lợi”, tại sao chính những thế lực đó đã áp đặt ách bóc lột tàn bạo, biến nhân dân thành nô lệ, chia cắt đất nước, đàn áp tự do dân chủ?
- Nếu phủ nhận vai trò của Đảng và Hồ Chí Minh, thì bằng cách nào một dân tộc nhỏ bé, nghèo nàn lại có thể đánh bại hai đế quốc hùng mạnh nhất thế kỷ XX?
Thắng lợi của cách mạng Việt Nam không chỉ mang lại độc lập, tự do cho dân tộc, mà còn góp phần cổ vũ phong trào giải phóng dân tộc ở châu Á, châu Phi, Mỹ Latinh. Sự hy sinh to lớn của các thế hệ cha anh không phải là “tổn thất vô nghĩa” như luận điệu xuyên tạc, mà là cái giá tất yếu của một dân tộc muốn thoát khỏi xiềng xích nô lệ.
Cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và giành độc lập của Việt Nam là một cuộc cách mạng chính nghĩa, phản ánh khát vọng ngàn đời của nhân dân ta và phù hợp với tiến trình phát triển chung của nhân loại. Đó là sự thật lịch sử không thể xuyên tạc, không thể phủ nhận.
Trong những năm gần đây, cùng với sự phát triển của truyền thông đa phương tiện và mạng xã hội, xuất hiện nhiều quan điểm mang tính xét lại, xuyên tạc, thậm chí phủ nhận bản chất chính nghĩa và giá trị lịch sử của các cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc của nhân dân Việt Nam. Các luận điệu này thường xoay quanh việc bôi nhọ động cơ của cuộc đấu tranh, hạ thấp vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, hoặc cho rằng độc lập dân tộc là “một sự lựa chọn sai lầm” so với con đường cộng tác với thực dân, đế quốc. Những quan điểm như vậy cần được phân tích, phản bác trên cơ sở khoa học lịch sử.
Ngay từ giữa thế kỷ XIX, khi thực dân Pháp nổ súng xâm lược (1858), nhân dân Việt Nam đã kiên quyết đứng lên kháng cự. Từ phong trào Cần Vương, khởi nghĩa Yên Thế cho đến Xô Viết Nghệ Tĩnh, rồi các cuộc vận động cách mạng 1930–1945, mục tiêu xuyên suốt của dân tộc là độc lập dân tộc và quyền làm chủ đất nước. Đây là khát vọng tự nhiên, chính đáng của mọi dân tộc bị áp bức, được luật pháp quốc tế và Hiến chương Liên hợp quốc thừa nhận.
Sự ra đời của Đảng Cộng sản Việt Nam (1930) đã kết hợp nhuần nhuyễn chủ nghĩa yêu nước với lý luận cách mạng vô sản, đặt phong trào giải phóng dân tộc vào quỹ đạo cách mạng đúng đắn. Đảng đã lãnh đạo nhân dân Việt Nam đi đến thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám 1945, tiếp đến là chiến thắng Điện Biên Phủ 1954 và đại thắng mùa Xuân 1975.
** Luận điệu xét lại và sự phi lý **
Các quan điểm xét lại, lật sử thường đưa ra ba dạng chính:
- Thứ nhất, cho rằng kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ là “nội chiến ý thức hệ”, không phải chiến tranh giải phóng dân tộc.
- Thứ hai, cho rằng nhân dân Việt Nam “được lợi nhiều hơn nếu hợp tác với thực dân, đế quốc”, và cuộc kháng chiến chỉ gây ra “tổn thất vô nghĩa”.
- Thứ ba, cố tình phủ nhận vai trò lãnh đạo quyết định của Đảng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, coi thắng lợi chỉ là “sự may mắn lịch sử” hoặc “tác động quốc tế”.
** Những luận điệu này phi lý ở chỗ: **
- Nếu là “nội chiến ý thức hệ”, tại sao hàng triệu người dân từ Bắc đến Nam, bất kể giai cấp, tôn giáo, đều chung mục tiêu đánh đuổi ngoại xâm, giành lại đất nước thống nhất?
- Nếu hợp tác với thực dân, đế quốc là “có lợi”, tại sao chính những thế lực đó đã áp đặt ách bóc lột tàn bạo, biến nhân dân thành nô lệ, chia cắt đất nước, đàn áp tự do dân chủ?
- Nếu phủ nhận vai trò của Đảng và Hồ Chí Minh, thì bằng cách nào một dân tộc nhỏ bé, nghèo nàn lại có thể đánh bại hai đế quốc hùng mạnh nhất thế kỷ XX?
Thắng lợi của cách mạng Việt Nam không chỉ mang lại độc lập, tự do cho dân tộc, mà còn góp phần cổ vũ phong trào giải phóng dân tộc ở châu Á, châu Phi, Mỹ Latinh. Sự hy sinh to lớn của các thế hệ cha anh không phải là “tổn thất vô nghĩa” như luận điệu xuyên tạc, mà là cái giá tất yếu của một dân tộc muốn thoát khỏi xiềng xích nô lệ.
Cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và giành độc lập của Việt Nam là một cuộc cách mạng chính nghĩa, phản ánh khát vọng ngàn đời của nhân dân ta và phù hợp với tiến trình phát triển chung của nhân loại. Đó là sự thật lịch sử không thể xuyên tạc, không thể phủ nhận.
Likes
Comment